Sau mấy trận mưa rào, nước dềnh đầy con sông Thảo. Sông Thảo là một nhánh sông Dĩnh, chảy đến thôn Quách thì bị đường cái chắn ngang, thành một khúc sông cụt. Do bùn cát ở dưới sông chưa nạo vét nên khúc sông ấy chỉ đến mùa mưa nước mới đầy, còn mùa rét nước rất cạn, chẳng khác nào một dải thắt lưng tơ, từ bờ bên này có thể nhảy qua sông sang bờ bên kia.
Đàn bà trong thôn Quách thích sông Thảo vào mùa hè nhất. Quanh năm suốt tháng, đám đàn bà bị gánh nặng cuộc sống đè không cất nổi đầu lên, hễ ra đến sông là quên hết mọi phiền não.
Đàn bà con gái ra sông tắm cũng chia theo thứ tự. Các bà lớn tuổi sau khi sửa soạn xong cơm nước cho người lớn người bé trong nhà liền gọi vài ba bà sàn sàn tuổi xuống sông tắm trước. Khi đó màn đêm vừa mới che phủ mặt sông, men theo bờ sông, các bà trút bớt quần áo mặc khi làm cơm nhưng không dám đi xa. Họ đều không biết bơi nên sợ gặp phải chỗ nước sâu. Những người đàn bà đã lún sâu vào cuộc sống này chỉ ra chỗ nước nông gần bờ để tắm, trong lúc tắm kể cho nhau nghe những việc vui buồn trong cuộc sống gia đình.
Áng chừng người trong nhà đã sắp ăn cơm xong, các bà mới lên bờ, cứ để nguyên người còn ướt như thế mà về nhà rồi chui tọt vào buồng thay quần áo khô, xong xuống bếp ăn qua loa mấy lưng cơm rồi rửa bát đĩa nồi niêu, sau đó mới cho lũ lợn trong chuồng được no bụng. Đến đây, công việc một ngày của các bà mới kết thúc.
Sau cơm tối cho tới đêm khuya, sông Thảo là khoảng trời đất của con gái và các nàng dâu trẻ. Các cô không gò bó giữ gìn như mẹ của mình là để nguyên quần áo xuống sông tắm. Các cô ấy à, có cô mặc quần ngắn và nịt ngực, có cô đã lên thành phố biết thế nào là văn minh thì mặc bộ quần áo tắm bikini hai mảnh mà mình lén mua. Lúc này mặt sông huyên náo hẳn lên. Các cô mặc bikini luôn bị người ta công kích, thậm chí bị mắng là lố lăng. Ai mắng ai chê cứ việc, các cô mặc bikini chỉ thấy lòng mình vui sướng vô hạn. Các cô cãi:
Bọn em đã đi Bắc Kinh, về Quảng Châu, con gái ở đấy đi tắm đều mặc như thế này cả. Thế mới đúng mốt, mới hợp trào lưu. Các ông thôn mình nếu thấy con gái đẹp trên thành phố mặc Bikini mà chẳn ngứa cả răng lên mới là lạ. Người ta sống như thế mới là sống chứ?
Các cô gái lên thành phố đã biết đời sống ở đấy cũng học được cả miệng lưỡi đáo để. Ai chưa biết cuộc sống ở ngoài đời tất nhiên không thể là đối thủ của các cô. Sau khi bị phản công một hồi, họ cũng đành im hơi nín tiếng.
Người ta sống sung sướng lắm, mình chỉ thấy tức mắt thôi là không ổn. Ai cũng cần phải nắm vững vận mệnh của mình trong tay, phải cố gắng làm thay đổi số phận của mình!
Người nói câu này là Mỹ Mỹ. Trong số chị em thôn Quách, Mỹ Mỹ là người có học vấn nhất. Một cô gái mà có học vấn thì ắt cho người ta cảm giác kính nể, vì thế lời nói cũng có sức nặng hơn.
Mỹ Mỹ sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học, thi đại học hai lần đều trượt cả hai, khiến cô rất đau buồn. Người anh của cô làm việc trên thành phố, sợ em thất vọng quá có thể xảy ra chuyện không hay liền tìm cho cô một công việc ở một khách sạn lớn. Mỹ Mỹ rất cố gắng công tác, làm việc chưa tới một năm đã được đề bạt làm trưởng một ban phòng, lương tháng hơn một nghìn nhân dân tệ. Hơn một nghìn, ở dưới quê làm bao nhiêu lâu mới được? Rất nhiều chị em trong thôn đều hâm mộ Mỹ Mỹ, các cô đều muốn nhờ Mỹ Mỹ để cũng được đi làm ở thành phố.
Lần này Mỹ Mỹ cùng vợ chồng anh trai về thôn Quách thăm nhà. Lẽ ra anh chị cô định đi Hoàng Sơn nghỉ mát nhưng Mỹ Mỹ nói: "Chị dâu chưa lần nào về quê, lần này về quê không chừng thu hoạch được nhiều điều thú vị hơn đi nghỉ mát. Chị dâu cô từ nhỏ sống ở thành phố, cũng chưa bao giờ thực sự rời khỏi thành phố. Dù có đi du lịch thì cũng là rời thành phố này để đến một thành phố khác, chứ chưa lần nào về sống ở nông thôn. Nghe Mỹ Mỹ bàn như thế, chị dâu cô cũng mềm lòng. Thế là thu xếp hành lý xong, chị dâu cô theo chồng về thăm thôn Quách.
Mỹ Mỹ, chị dâu đâu sao không cùng đi tắm một thể?
Nếu không có anh mình cùng đi thì chị ấy chẳng chịu đi đâu hết.
Đều là con gái cả, tắm chung thì sợ gì nào?
Không phải thế đâu, chị ấy ngại không có tiếng nói chung với chúng mình thì có. Thôi không bàn nữa, chúng mình tắm đi thôi!
Không biết ai lấy tay đập nước làm phát ra tiếng nước bắn rào rào. Tiếng ấy trong đêm vắng truyền đi rất xa, cả đến đám đàn ông ngồi hóng mát ở trên bờ rất xa cũng nghe thấy.
Bọn con gái ấy hễ xuống nước là thành tinh hết cả!
Thôi, chuyện đàn bà thì có gì đáng nói? Tụi mình phải bàn nhau tìm ra cách gì đó kiếm được nhiều tiền một chút mới được.
Một chàng trai chuyển đề tài sang đám con gái đang tắm dưới sông liền bị một chàng trai khác cắt ngang. Đàn ông trong thôn quê, đầu óc lúc nào cũng nghĩ quanh vấn đề kiếm tiền. Tiền mua sách cho con đi học, tiền mua giống má, mua phân bón, động đến đâu cũng đều cần tiền. Chuyện kiếm tiền đè nặng trên vai họ. Ai kiếm được nhiều tiền ấy là người giỏi giang. Đàn ông ở nông thôn không so bì điều gì khác, chỉ so bì mỗi chuyện kiếm được tiền mà thôi.
Hì hì, dưới chân mình có hai con cá luồn đi luồn lại, có muốn bắt cũng không bắt được!
Nguy rồi, có một con cá chui vào chỗ ấy của mình, ngứa ngứa là, hì hì hì, ngứa chết đi được... Các cô cười ré lên, hét to lên. Người họ không phải ngâm trong nước mà như đầm trong rượu, chẳng cần uống cũng thấy say. Các ngôi sao đang lim dim trên trời bị tiếng cười nói của các cô làm cho thức giấc. Chúng ở trên trời quạnh hiu quá, có mấy ngôi sao đã nảy lòng trần, không ngăn được tình cảm bay vút xuống trần giới. Đám con gái dưới sông càng thêm hưng phấn, họ hét to:
Nhìn kìa, nhìn kìa, sao đổi ngôi, sao đổi ngôi đấy, đẹp quá!
Sao đổi ngôi không những làm đám con gái tắm dưới sông hưng phấn mà còn làm cho một đôi nam nữ ngồi trên bờ thấy vui sướng. Người phụ nữ nói:
Ở thành phố rất ít khi được nhìn thấy trời đẹp như thế này!
Anh cũng lâu rồi không được trông thấy sao đổi ngôi
Người đàn ông nói.
Mắt có phúc được hưởng một cảnh đẹp như thế, thật không uổng công về nông thôn một chuyến!
Người phụ nữ nói.
Nếu em muốn hưởng phúc lớn hơn nữa thì em sẽ thấy sống ở nông thôn thú vị lắm!- Người đàn ông nói.
Có gì hưởng thụ thú hơn, anh nói em nghe nào!
Đi, em đi theo anh thì biết.
Người đàn ông là Bằng, anh trai Mỹ Mỹ. Bằng là niềm kiêu hãnh của cả thôn: Năm mười tám tuổi anh thi đậu đại học, tốt nghiệp là về làm việc tại một cơ quan của chính phủ, chưa tới ba mươi đã làm phó trưởng phòng. Còn người đàn bà? Tất nhiên là cô vợ yêu của Bằng. Vợ anh tên Hoằng, là con gái một đại gia. Hồi học đại học, cô vừa thấy Bằng đã ưng ngay. Hồi ấy cha mẹ cô đều phản đối, cho rằng Bằng có gốc gác ở nông thôn. Nếu họ sống chung thì không hợp tình hợp nết, không hạnh phúc được. Cha mẹ cô đều là cán bộ cấp kha khá. Hồi ấy Hoằng xinh xắn mơn mởn như một bông hoa, quanh cô không thiếu con cháu nhà giàu sang theo đuổi, nhưng cô không bao giờ chú ý đến họ. Sau một hồi, đám ấy biết cô yêu một anh chàng nông thôn thì tức tối lắm, dè bỉu cô là không có mắt... Một số người tốt bụng mách cho Hoằng biết, cô bèn trả lời: "Tình yêu là một loại cảm giác, trong lòng cũng như theo con mắt tôi, Bằng là người tốt nhất." Bằng và Hoằng phải chống chọi với rất nhiều áp lực mới kết hôn được với nhau. Bằng rất có chí tiến thủ, cho tới khi làm tới phó trưởng phòng, anh mới được gia đình và bạn bè Hoằng chấp nhận.
Sau khi cưới, Hoằng ra sức cải tạo Bằng. Trước đây Bằng nói tiếng địa phương, đi ngủ cởi trần và thích uống nước đun sôi. Được Hoằng chỉ dẫn, anh đã nói được tiếng phổ thông, đi ngủ quen mặc quần áo ngủ và không chê càphê là đắng nữa. Có lúc anh còn tình nguyện đưa vợ đi xem vài bộ phim nước ngoài. Nhưng tận đáy lòng, anh vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Về tới quê nhà, anh mới cảm nhận ra cuộc sống quá văn minh trên thành phố khiến cho anh cảm thấy gò bó, nặng nề. Nay đưa vợ yêu về quê, anh đã có thể thả lòng mình, có thể ôm lại giấc mộng xưa, có thể tìm lại cái bản ngã chân thực của mình.
Những đứa trẻ sống ở nông thôn, nói chung linh tính rất nhạy bén. Anh lớn lên bên một dòng sông, con sông đó cho anh rất nhiều linh cảm... Trong một chỗ khuất, Bằng vừa ôm vợ vừa kể cho cô nghe những câu chuyện của mình với con sông Thảo.
Chuyện đẹp quá, anh kể làm em nhớ lại những câu chuyện đồng thoại trong suốt mà em đọc hồi nhỏ!
Hoằng dựa người vào ngực chồng, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Em yêu ơi, em có biết anh đang nghĩ gì không? Em có muốn biết việc anh ưng làm lúc này là gì không? - Bằng nói mà thở như suyễn, anh không sao ức chế được trái tim đang xúc động.
Em không muốn đoán, anh muốn làm gì nào? Anh muốn thứ gì thì cứ làm như thế. Em là vợ anh, em nghe lời anh mà!
Hoằng đang nhắm mắt, cô đang muốn đi vào giấc mơ, cô sợ mở mắt ra thì giấc mơ sẽ tiêu tan.
Anh muốn chúng mình bỏ hết quần áo lại trên bờ rồi xuống sông tắm nhé!
Đêm là bức màn cho cho khỏi xấu hổ, em theo anh!
Thoạt nghe Bằng yêu cầu, cô hơi do dự nhưng đã tìm ngay được lý do để bớt xấu hổ.
Bằng cởi quần áo rất nhanh rồi lội xuống nước. Thấy Hoằng cởi từng chiếc quần áo một rất lâu rồi từng bước dò dẫm xuống nước, anh bất giác lội tới kéo ào vợ xuống.
Ái chà, lạnh quá, lạnh quá!
Hoằng xấu hổ xuýt xoa nói, kêu khe khẽ như cô dâu bước vào động phòng.
Mới xuống nước thì thế, tắm một lúc sẽ thấy quen ngay!
Bằng dùng tay đỡ Hoằng, dưới nước thân thể Hoằng rất nhẹ, Bằng đỡ lấy vợ chẳng khác nào đỡ một đám mây. Chưa bao giờ Bằng cảm thấy vợ đẹp mê hồn như lúc này. Bất chợt anh nảy sinh một dục vọng ngang bướng như trâu. Dục vọng ấy đến nhanh như một ánh chớp và mạnh mẽ như một dòng điện.
Anh muốn, anh muốn quá...
Giọng nói của Bằng dịu dàng hẳn. Khi người đàn ông đã nói năng dịu dàng thì cô nào cũng phải mê. Hoằng không chịu nổi sức công phá của tiếng nói dịu hiền ấy, cô chỉ có nước giơ tay đầu hàng.
Xa xa, đám con gái đang tắm bỗng nhiên ngừng bặt tiếng nói cười, ở dưới nước bất chợt họ thấy một cảm giác rất lạ, song họ không biết đã phát sinh ra chuyện gì. Cá thôi không luồn quanh người họ, côn trùng thôi không kêu, chỉ có tiếng nước nhịp nhàng vỗ óc ách vào bờ.
Nhìn kìa, ai thế nhỉ? Ai mà trắng thế nhỉ?
Đám con gái đang tắm kêu ầm lên.
Là ai được nhỉ?
Thôn mình có ai trắng đến thế đâu!
A, thế thì là chị dâu mình rồi! Nhất định là chị ấy!
Mỹ Mỹ kêu ré lên rồi gọi
Chị dâu ơi, đến đây tắm với chúng em!...
Nguồn ảnh: chưa biết
Tác Giả: Quách Hân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét