Tú đành ngồi giường dưới, thấy vậy bà chủ quán trọ lên tiếng:
Thưa quý khách, quý khách có thể vui lòng nhường giường cho ông tú đây ở giường trên không? kẻo ông ngồi trên để cái lồng mèo như thế này bất tiện lắm.
Người buôn mèo không chịu, lý sự:
Tôi tưởng cái phép ở hàng quán, ai đến trước ngồi trên, ai đến sau thì ngồi dưới, tôi là người đến trước vậy đương nhiên tồi được ngồi trên.
Tú nghe vậy liền bảo với chủ quán:
Ông bạn nói phải đấy, ông đến trước ngồi trên, ông cứ ngồi tự nhiên vả lại ông còn cả lồng mèo nữa mà.
Đêm khuya, thừa lúc lão bán mèo ngủ say, Tú lẻn giậy và tháo mấy cái que cài ở cửa của lông mèo ra, lũ mèo chui ra hết con nào con nấy tự do đi lại, leo trèo khắp nơi, miệng kêu ngoao ngoao rầm rĩ.
Người bán mèo thấy vậy giật mình tỉnh giấc vội vã gọi bà chủ quán trọ:
Ơi! bà chủ ơi! mèo tôi ra hết rồi, bà có mau mau đốt đèn lên giúp bắt chúng lại cho tôi không?
Lúc đèn được thắp sáng rồi, lão bán mèo nhìn thấy mèo của mình con ở mặt đất, con ở trên giường, con thì leo tận xà nhà, lão ngơ ngác kêu:
Mấy con mèo khỉ gió kia, chúng mày báo hại tao.
Tú ở giường dưới thấy động cũng lồm ngồm bò dậy trỏ tay vào lũ mèo, nói:
Giống mèo cũng khôn ngoan và lý sự lắm đấy! chà, con nào ra trước được ngồi trên cao, con nào ra sau thì ở dưới thấp.
Người buôn mèo biết Tú nói kháy mình nhưng không dám nói gì vì còn phải lo đi bắt lại lũ mèo đã chui ra.
Tác giả: Chưa biết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét